VỀ PHỤNG HIỆP, EM NHÉ!
TRỊNH VĂN ĐẠT
Anh dắt tay em qua triền đê đầy gió
Ngắm con kênh đào uốn lượn quanh co
Con kênh gợn lòng từng chở ắp nỗi lo
Đã pha lẫn những vui buồn thời cuộc.
Em thấy gì không? Phương Bình ta anh hùng trong biển lửa
Máu xương cha ông thắm đượm hạt ngọc trời
Quật khởi đứng lên Phương Bình giờ đổi mới
Xã anh hùng trong thời đại hai mươi.
Lung Ngọc Hoàng xanh ngát một miền quê
Đứng nép mình bên những rặng cây sâu thẳm
Như cô gái e ấp duyên nồng thắm
Ôm trọn vào lòng những vị ngọt quê hương.
Về nhé em, đi qua miền Long Thạnh
Hội nhập rồi, nông thôn mới đi lên
Cây di sản đứng hiên ngang vẫy gọi
Đón khách phương xa, thành tâm đất an lành.
Ta quen nhau qua những dòng tin nhắn
Xa mặt cách lòng, nỗi nhớ mãi chơi vơi
Xuân đang về trên khắp nẻo quê hương
Về nhé em, Phụng Hiệp thanh bình lắm!